Điều Hà cảm thấy an tâm nhất ở An chính là sự vững chãi của anh. An không phải kiểu người nói lời hoa mỹ, mà là người dùng hành động để yêu thương. Anh giống như 'bộ nhớ ngoài' tận tụy của Hà, luôn nhớ và nhắc cô từ lịch trình chung cho đến những việc cá nhân nhỏ nhất. Ở bên một người như An, Hà biết rằng mình đã tìm được một người đồng đội tuyệt vời, một người sẽ cùng cô xây dựng gia đình bằng sự quan tâm và trách nhiệm thực sự.
Ở An có một sự vững chãi đáng tin cậy, một tư duy mạch lạc và tâm thế bình tĩnh trước mọi sóng gió. Đó chính là điểm tựa quan trọng nhất để Hà có thể hoàn toàn tin tưởng và nương náu. Nhưng điều khiến Hà cảm động hơn cả là đằng sau sự mạnh mẽ ấy, An luôn dành cho cô một sự tôn trọng vô cùng dịu dàng. Anh trân trọng mọi cảm xúc của Hà, ngay cả những lo âu đôi khi có phần thất thường. An không bao giờ để bụng những lời nói lúc cô yếu lòng, mà thay vào đó, anh dùng chính sự lạc quan và bình tĩnh của mình để xoa dịu và vỗ về tâm trạng của Hà.
Ở bên An, Hà không cần phải cố gắng trở thành một ai khác. Anh mang đến cho cô sự bình yên để được sống thật với con người mình. Và thế là, mỗi ngày của cả hai cứ thế trôi qua trong tiếng nói cười ríu rít, không hề ngần ngại cùng nhau chia sẻ mọi thứ, dù là niềm vui hay những khó khăn cần giải quyết.